Select Menu

Ads

Random Posts

Được tạo bởi Blogger.

Design

Technology

Circle Gallery

Shooting

Racing

News

Bottom

» » Truyện ngắn Lưu Trọng Văn - Xui hay hên?

Gã tới chiếc taxi đang đậu bên đường. Chàng lái xe hí mắt chiếc gương trước mặt, miệng trề ra, chải mớ tóc rẽ ngôi bóng lộn. Kẻng. Ngày gã còn bé, dân Hà Nội gọi những chàng trai chải chuốt là...kẻng.

Đi. Gã lên xe và đương nhiên bao giờ cũng tót ngồi ghế trước để ... sàng sẩy chuyện.

Xui hay hên?

Dạ sớm nay em tưởng xui mà hên, bác ạ.

Thế là chàng lái taxi vừa vuốt ve tay lái lụa vừa ve vuốt mồm kể.

Sớm, được một cô nàng rất xinh vẫy, quá hên. Cô nàng bảo ra đường Trương Định khúc băng qua công viên Tao Đàn. Mời em. Cô nàng ngồi ghế trước như bác thế này này. Xe qua Trương Định, con đường rợp bóng cây, mát mắt.  Đường này nhiều ông già bả cả đi tập thể dục người ta làm nhiều sóng gồ để hạn chế tốc độ xe cộ. Cô nàng bảo cứ phóng nhanh qua mấy chỗ gồ đó.Em là thượng đế, chiều em. Sóc tưng tưng. Cô nàng cười.Lại sóc tưng tưng , cô nàng lại cười. Đi hết con đường băng qua công viên ấy cô nàng bảo quay lại.Đường một chiều. Em là thượng đế, chiều em.Xe vòng qua Nam Kỳ Khởi Nghĩa, bọc Nguyễn Du rồi quay lại khúc Trương Định lúc nẫy.

Lại tưng tưng , lại cười. 

Rồi  lại bảo quay lại con đường vừa qua.

Bác ơi, em nghĩ, thôi chết rồi gặp con dở hơi rồi. Xui.  Xui mạt rồi. Em bảo, cô xuống đi, tôi không chở cô nữa.

Con ấy mặt cứ trơ ra mới chết em, bác ạ.

Em quyết định phải nhờ tới cảnh sát thôi. Em dừng xe trước một anh cảnh sát sau khi tưng tưng lượn con đường ấy lần thứ ba. Con bé phải nói là vẫn xinh sau biết bao lần tưng tưng cùng tiếng cười ròn tan, cùng váy cực ngắn, cùng áo cực mỏng. Anh cảnh sát mắt cứ tia lia làm em sốt cả ruột.Thế rồi sau nhiều lần em năn nỉ anh cảnh sát lôi cô em dở hơi này xuống xe cho em vù. Lỗ vốn, mặc, dở hơi thì làm sao mà đòi được tiền? 

Hề, anh cảnh sát khéo thế nào mà con bé móc ra một chiếc cạc visit giấy thơm phức, trên đó có đề tên một ông nào đó. Anh cảnh sát gọi  vào số máy in trên cái cạc kia. A lố, a lồ một hồi, tắt máy, anh nói với em, cậu chở cô này tới địa chỉ ghi trên cái cạc này, người nhà cô ấy sẽ trả tiền taxi.

Em đưa cô nàng dở hơi xinh đẹp ấy đến đúng địa chỉ.

Một người đàn ông xuất hiện, mở cửa xe, đưa tay rất tình cảm cho cô gái nắm rồi nhẹ nhàng kéo cô gái ra khỏi xe. Khi cô gái vào một căn nhà bên đường, người đàn ông kia không nhìn vào đồng hồ tính tiền mà đưa cho em năm trăm ngàn. Em tính rút ba trăm ngàn thối lại, ông khoát tay có ý không cần.

Tưởng xui lại là hên bác nhể. Hề hề hề...

Thế chú có biết vì sao cô gái ấy lại đi xe như vậy không ? Gã hỏi.

Em cũng thắc mắc, bà bán vé số trên vỉa hè bảo, mua cho bà 5 cái vé số bà sẽ kể cho.

Tiền hên mua vé số sẽ hên, em mua liền.

Nó yêu một thằng, thằng đó thường chở xe máy con bé đó đi con đường đó, nó cố tình đi nhanh cho sóc, con bé đó áp chặt vú vào lưng nó.Thằng ấy bỏ nó theo một con khác, thế là...

*** 
Chiều. Về, gã lại tót lên một taxi . Chàng tài xế rất mập, cái cà vạt nới cổ xẹo xẹo.

Hôm nay hên hay xui? Vẫn câu hỏi lúc sáng, lượt đi gã hỏi.

Điều gã bất ngờ là chàng tài xế mập mạp, luộm thuộm này trả lời y trang chàng tài xế chải chuốt lúc sáng.

Tưởng là xui mà hên.

Thế rồi chuyện.

Cả trưa nay em ế khách bác ạ, bắt hoài không có ai, bụng lại đói nữa, tính ra quán cơm trên đường Nguyễn Tất Thành xơi. Xe đang chạy, thấy một bà gia ăn mặc nhếch nhác vẫy. Thôi thì tiện đường xe, với lại trưa nắng gắt quá em thấy bà già tuổi ngoại mình, em thương nên dừng lại tính cho đi nhờ .
Tới quán cơm em dừng xe lại bảo bà già xuống, nhưng bà già không chịu xuống. Xui rồi, làm ơn nên oán rồi. Bà bảo cậu cứ chở lão tới Phú Mỹ Hưng. Chết em rồi bác ơi, có ai đến Phú Mỹ Hưng ăn xin bao giờ đâu, nhà nào cũng tường cao, cửa đóng, làm sao mà xin xỏ?

Nhưng khổ nỗi em không thể đuổi một người bằng tuổi ngoại mình xuống xe được, em đành chậc lưỡi, thôi thì...

Đến Phú Mỹ Hưng , bà già bảo em dừng xe trước một biệt thự, rồi tự dưng bà nắm tay em,  tay bà run rẩy. 

Bà cảm ơn con.

Thôi ơn nghĩa gì đâu bà ơi.

Em nói xong thì đóng cửa xe, bà già níu cửa xe lại, thôi rồi, em tính rồ máy vọt cho lẹ, đột nhiên bà chắn ngang đầu xe, em bước xuống, bà móc trong chiếc bị rách ăn xin một cái bọc, bà mở cái bọc ra, tiền.

Cả sấp tiền năm trăm ngàn.

Nhà bà ở đây, con cái đi suốt ngày, bà buồn lắm, bà thấy cuộc sống của bà vô nghĩa lắm. Bà đi ăn xin cho có chút hơi... người.

Thế rồi bà dúi vào tay em một sấp bạc. Em chỉ lấy một tờ, bà không chịu.

Bà bảo, cháu ơi mẹ cháu thật là có phước có được thằng con như cháu.

Bà òa khóc rồi mất hút vào tòa biệt thự.


Ở đời chả biết thế nào là xui hay hên bác nhể?

11.8.2015.

Lưu Trọng Văn

(FB Lưu Trọng Văn)

«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Không có nhận xét nào

ĐỂ LẠI LỜI NHẮN !!!