Gã không thể nhớ được chính xác đã bao lần xuôi ngược trên những chuyến tàu lửa xuyên Việt.
72 tiếng. 60 tiếng.58 tiếng.48 tiếng.
Chen chúc chỗ nằm trên sàn gần chỗ vệ sinh.
Chen chúc xếp cá mòi dưới cả gầm ghế, lĩnh nguyên một bãi bã trầu của một bà già quê vô Nam tìm mộ con chết trận.
Nhưng,những chuyến tàu của một thời khốn khổ xuyên bắc- nam ấy ai chỉ một lần đi khó mà quên.
Giữa hai hàng ghế cứng xí được một khoảng không để mắc võng là... thiên đường.
Mắc võng kế bên gã là một trai mặc áo lính cũ mèm. Thỉnh thoảng trai ấy nhổm lên hỏi trống không, ga đéo gì rồi. Ai đó trả lời, trai ấy lại nằm xuống. Nhưng rồi khi nghe ga... Gà. Trai đó tụt khỏi võng. Thiên hạ đổ xô ra các ô cửa sổ mua gà Quảng Ngãi.Trai ấy chả mua.Nhưng cô nào đi qua mặt trai ấy cầm gói thịt gà là trai ấy văng:
Gà cặc già em mua nhai gẫy răng à?
Em cho anh rờ , biết ngay gà được địt nhiều hay ít. Hơ, hơ, hơ.
Cứ thế , tục tĩu. Các cô các bà cứ thế mà đỏ mặt rần rần.
Duy nhất một cô em cùng ô với gã không hề đỏ mặt mà chớp chớp mắt, rươm rướm nước mắt.
Ga kế, trai ấy cuốn võng, đeo ba lô biến.
Cô em trẻ măng, xinh xẻo ra phết nhưng chắc cũng đi buôn cái gì đó. Thời buổi ấy ai mà chả đi buôn một cái gì đó. Gã cũng buôn. Dễ lắm. Tới ga nào cứ thấy mọi người nhao nhao mua trái gì, quả gì là gã nhờ cô em xinh ấy chọn hộ, mua hộ, tới ga nào mọi người lại nhao nhao bán những thứ vừa mua ở những ga trước đó thì gã lại nhờ cô em xinh ấy trả giá hộ , bán hộ. Thế là gã có một khoản chênh lệch ngon ơ.
Ai bảo đi tàu là khổ?
Gã mơ màng đánh võng đu đưa. (Nhại thơ Giang Nam)
Đèo Hải Vân. Trăng. Núi. Biển. Một con tàu xa xa.
Mọi người quá mệt với hành trình, khò khò hết, để mặc gã và cô em xinh kia bước qua những người nằm ngủ trên sàn tàu ra chỗ nối hai toa nhòm biển.
Nao nao lắm.Gió khoáng đạt. Tóc cô em tuy mấy ngày trên tàu không có nước để gội nhưng vẫn thoang thoảng chút hương đồng quê. Gã nhòm những đợt sóng kéo ánh trăng giữa khơi xa vào bờ. Còn cô em nhõn một nốt- con tàu khơi xa.
Em ước mình trên con tàu đó.
Gã hiểu.
Gã lẩm nhẩm làm thơ.
Biển ngoài xa kia biển biết gì.
Có một giấc mơ không chịu rời giấc ngủ...
Tiếp theo? Tịt. Bởi đột nhiên quầng ngực cô em khẽ cựa quậy vai gã.
Gã bần thần. Gã bối rối.
Qua một khúc cua, tàu hú còi dài.
Sắp vào hầm rồi. Cô em nói.
Nghĩa là sao? Ý em là thế nào? Gã tự hỏi. Nhắc nhở hay gợi ý?
Khi tàu lao vào cửa hầm. Trăng, biển, con tàu, cỏ hoa,vách đá, gió tất cả biến hết chỉ còn bóng đen bao trùm.Và, hơi thở nồng ấm của cô em.
Tim gã như ngưng đập.
Gã cảm thấy xấu hổ khi tàu chui ra khỏi hầm có một bộ phận cơ thể gã bị cứng đơ không biết giấu vào đâu.
Gã tự nhủ. Chờ vào hầm tiếp theo, mình sẽ ghì ôm cô em, mình sẽ không phải kìm hãm, giấu diếm gì sất.
Nhưng, cái gì qua đi sẽ vĩnh viễn qua đi. Gã không có được cái cơ hội của tình tang thêm một lần nữa.Cô em rời khỏi khoang nối hai toa để vào trong toa.
Hết. Ngốc.Thằng dở hơi.
Và rồi tới Nam Định.Cô em chuẩn bị xuống tàu.Gã cảm thấy sắp mất tất cả rồi. Gã bèn hối hả hỏi:
Em tên gì?
Cứ gọi em là Na.
Em làm gì?
Buôn.
Có thể tìm em ở đâu?
Những chuyến tàu.
Hết chuyện.
Im lặng. Tiếp tục im lặng. Thành phố Nam Định chỉ còn vài tiếng hú tàu thôi là đến rồi. Con tàu chậm lại. Đột nhiên gã nhớ lại giọt nước mắt của cô em tên là Na này khi trai kia văng tục.
Sao lúc ấy em lại khóc?
Im lặng.
Na chuẩn bị bê những chiếc sọt đánh quả ra đầu toa. Tiếng còi tàu hú dài báo hiệu vào ga.
Đoàn tàu Thống nhất 9 đã về ga Nam Định...tiếng loa vang lên.
Gã sách sọt giúp Na. Khi chuẩn bị bước xuống, Na thóang nhìn gã rồi nói rất nhanh:
Anh ấy là bạn chiến đấu với anh trai em. Một trận ở gần Quảng Ngãi cái ga mà anh ấy xuống ấy, anh trai em chết, anh ấy bị thương mất cái ấy. Anh ấy là anh hùng đấy. Anh vào Bảo tàng của Quân khu Năm có treo hình của anh ấy đấy.
Na xuống sân ga.Những người gánh hàng thuê hối hả gánh những chiếc sọt của cô em. Khi ra gần tới cổng ga, Na quay lại nhìn gã. Gã cảm nhận như cái nhìn ấy muốn nói rằng, những chuyến tàu, cuộc tình nếu có chỉ như con tàu ghé ga lẻ thôi mà.
Từ đó, gã đi nhiều chuyến tàu nữa dọc dài đất nước nhưng không một lần gặp lại Na. Mà chắc gì cô em ấy tên Na?
31.8.2015.
Không phải tự dưng hôm nay gã lại nhớ câu chuyện này. Đột nhiên mới đây gã nhận được một lời kết bạn từ một cô gái tên là Hoa Dương từ thành phố Munich (Đức). Hoa Dương kể: Cách đây 32 năm trên một chuyến tàu hỏa vào Nam, anh đã khuyên nhủ em khi thấy em khóc vì lần đầu xa nhà. Khi tới ga Nha Trang, nơi em được phân công dạy học anh đã mang hộ đồ cho em xuống ga. Anh hẹn sẽ tới thăm em khi qua Nha Trang. Anh có tin không em đã chờ suốt bao năm đấy cho đến khi em lên một con tàu vượt biên..
Lưu Trọng Văn
(FB Lưu Trọng Văn)
Không có nhận xét nào